Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan_37

"Tưởng Thị Phi không phải lao lực đâu, anh để hai người họ ngồi một chiếc xe, đoán chừng là bị tài xế chở đi đường vòng xa rồi, Tưởng Thị Phi cũng không biết đi như thế nào."

Nửa giờ sau, hai người kia cuối cùng xuất hiện. Tưởng Thị Phi vác hành lý trên vai, đầu đầy mồ hôi, Trần Tuyền mặt xám mày tro, nhìn thấy Giang Tiềm liền bắn pháo, "Giang Tiềm anh nói xem tài xế ở đây là hạng gì thế, không cho đi đường vòng, liền nói cho chúng tôi biết trước mặt đã đến, ai dè phải đi suốt mấy con đường, chúng tôi đâu có biết đường!"

Giang Tiềm và Triệu Nhiễm Nhiễm đồng thanh hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Đi ngược, càng đi thì càng xa."

Biết Trần Tuyền không có thật tức giận, nên Giang Tiềm cũng không thấy thế nào, anh và mấy người trong bệnh viện đã sớm thân quen, nhất là Trần Tuyền, mỗi lần anh đến bệnh viện gặp Triệu Nhiễm Nhiễm, mà không xách theo đồ ăn, cô nàng này tuyệt đối không cho anh gặp vợ.

Bữa ăn tối liền an bài ở khách sạn, thuận tiện xem qua hiện trường tổ chức hôn lễ ngày hôm sau, nhà họ Triệu gia cũng không để ý những thứ này, nhưng nhìn qua thì cũng thật hài lòng, mặc kệ nói thế nào nhà chồng xem trọng con gái của mình thì tốt.

Ngày hôm sau phải dậy sớm, cơm nước xong tất cả mọi người đều đi nghỉ rồi. Bởi vì Giang Tiềm phải trải qua đêm độc thân cuối cùng, nên bị Tưởng Thị Phi kéo đến quầy rượu uống rượu, còn dẫn theo mấy người trẻ tuổi Triệu Trí Lược Trương Lam và Trần Tuyền, chỉ để lại Triệu Nhiễm Nhiễm và Triệu phu nhân tâm sự với nhau.

Triệu lão gia cũng cùng theo một lúc, rồi bị Triệu phu nhân đuổi đến mấy lần mới không còn cách nào mà rời đi. Ông vừa đi, Triệu phu nhân liền kéo tay của con gái qua, "Mẹ chồng con đối với con thế nào?"

Mắt Triệu Nhiễm Nhiễm sáng trong, "Khá tốt, không xem con là người ngoài.  Chỉ có ba chồng con. . . ."

Triệu phu nhân cắt đứt cô, "Ba chồng con tốt lắm, việc này không cần lo lắng, ông ấy giống cha con, không phải người biết biểu đạt cảm xúc. Ngược lại mẹ thấy mẹ chồng con.  . . ."

"Bà ấy rất tốt mà." Triệu Nhiễm Nhiễm nói.  "Còn nói sẽ mua nhà cho chúng con ở thành phố S, không cần chúng con đóng cái gì."

"Không phải nói bà ấy không tốt, tốt nhưng. .  . . con nói cái gì, bọn họ mua nhà cho à?"

"Đúng vậy, không cần chúng con đặt tiền cọc, cũng không cần công quỹ của con."

Triệu phu nhân cau mày trầm mặc một lúc lâu, nửa ngày mới hừ hừ một tiếng, "Mẹ chồng con thật đúng là người thông minh lanh lợi, mọi chuyện đều giấu."

Triệu Nhiễm Nhiễm nghi ngờ, "Thế nào? Mẹ?"

Triệu phu nhân thở dài một tiếng, "Dùng công quỹ của con mua nhà, bất động sản đứng tên ai?"

"Công quỹ của con đương nhiên là tên của con." Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không phải ngốc, Triệu phu nhân vừa nhắc nhở cô liền hiểu, "Chuyện này. . .  . Không thể nào, chúng con đâu có quan tâm chuyện này, nhà bọn họ cũng không giống quan tâm chuyện này!"

"Không nhất định là quan tâm chuyện này, nhưng đây chính là giữ lại một tay với con.  . . . . thái độ của Giang Tiềm ra sao?"

Triệu Nhiễm Nhiễm nhớ lại một lát, nói, "Bắt đầu thì phản đối, nói bọn họ đặt cọc là được, sau đó mẹ anh ấy rất kiên trì, rồi cứ quyết định như vậy."

Triệu phu nhân chỉ để ý thái độ của Giang Tiềm, lập tức tức liền bớt tức không ít, "Thôi, có thể do bà ấy làm ăn lâu rồi, mọi chuyện đều thích giấu, dù sao kết hôn là vì vui vẻ sống qua ngày, bọn họ nguyện ý mua liền mua đi. Chỉ là không ngờ này điều kiện sống của gia đình này tốt như vậy, cũng không biết là phúc hay họa."

Triệu Nhiễm Nhiễm thật không quan tâm nhà đứng tên của ai, Giang Tiềm lại càng không quan tâm, Triệu phu nhân khẳng định cũng không để ý, nhưng mà bị Tôn Kính Hồng giày vò thế, trong lòng hai mẹ con đều hơi khó chịu.

.  . . . . .  . . . . .  .

Triệu Nhiễm Nhiễm rộng lượng, không bao lâu đã quên chuyện đó rồi, sau khi Triệu phu nhân rời đi, cô ngồi một mình hơn mười giờ mới nghe được tiếng gõ cửa phòng, đi mở cửa quả nhiên thấy Triệu Trí Lược đứng ở ngoài cửa, lúc ấy cô liền cười, "Luôn để cửa cho em đấy, sao giờ mới đến?"

Triệu Trí Lược cười, "Cũng biết chị đang đợi em. Làm sao chị biết em sẽ tới?"

Triệu Nhiễm Nhiễm nháy mắt mấy cái, "Làm sao em biết chị chờ em?"

Hai người đều cười, cả Triệu Nhiễm Nhiễm kéo tay cậu, cậu cũng không có phản kháng.  Hàn huyên một lát, Triệu Trí Lược không biết bị động gân gì, đột nhiên ôm chặt lấy hông của Triệu Nhiễm Nhiễm, chôn mặt thật sâu vào trong ngực cô, mở miệng ra thì âm thanh cũng có chút nghẹn ngào, "Chị, chị sắp lập gia đình, chị sắp lập gia đình rồi, sao lại nhanh như vậy chứ, em đột nhiên cảm thấy không có một nửa."

"Chị biết rõ chị biết rõ." Triệu Nhiễm Nhiễm ôm, vỗ nhè nhẹ bờ vai của cậu. Triệu Trí Lược đã thật nhiều năm không có như vậy rồi, kể từ sau khi lớn lên vẫn luôn dùng hình tượng đàn ông bảo vệ cô, có lúc đều khiến người ta quên ai lớn ai nhỏ, làm nũng như vậy, chỉ có khi còn bé thỉnh thoảng từng có mấy lần.  Cô cũng biết, cô lập gia đình, cha mẹ không nỡ nhưng vẫn vui, chỉ có Triệu Trí Lược là sẽ thấy trống trải cô đơn.

"Dù chị lập gia đình, chúng ta cũng là người thân cận nhất, ai có thể thân hơn hai ta, có đúng hay không?"

"Cảm thấy Giang Tiềm thật hư." Em trai Triệu vẫn la hét, khiến chị gái Triệu bị chọc vui, "Bảo đảm anh ấy còn nuông chiều em hơn chị."

Triệu Trí Lược bĩu môi, "Không thèm, dù thế nào đi nữa thì anh ta chớ chọc em, nếu không sẽ dọn dẹp anh ấy kêu cha gọi mẹ."

"Anh ấy nào có cơ hội chọc đến em chứ!"

"Chọc giận chị chính là chọc em, dù sao chị không nói em cũng biết, em có tâm linh cảm ứng."

Một đêm này, giống như trở lại trước những ngày quen Giang Tiềm, có lúc chị em trò chuyện vui vẻ, liền nằm ngủ chung một giường.  Một đêm này, Triệu Nhiễm Nhiễm lần đầu tiên chân chính giống như một người chị, ôm em trai tâm trạng cô đơn vào trong ngực an ủi, ngược lại, Triệu Trí Lược cũng xóa sách sự khẩn trương và hoảng sợ của chị trong đêm cuối cùng trước khi kết hôn.

Chương 50: Tấu vang quân hôn

Toàn bộ hành trình hôn lễ đều do Tôn Kính Hồng an bài, điểm này người nhà họ Triệu không có dị nghị,  mỗi nơi  có phong tục  riêng, nhập  gia tùy tục  rất bình  thường.  Hiện trường  hôn lễ an  bài cực  kỳ xa hoa,  không có  dâu phụ  rể phụ̀,  chỉ có hai đứa trẻ  hoa đồng 5, 6 tuổi  không biết  con của người  họ hàng  nào.

Buổi  lễ kết  hôn định  tại buổi  sáng tám  giờ lẻ  tám phút,  chưa tới  năm giờ,  thợ trang điểm và  trang phục đã tới  rồi. Trần  Tuyền và  Trương Lam  ba chân bốn  cẳng nghênh  người vào,  còn vừa chỉ huy Triệu Trí Lược xách đồ cho người ta.

Sau một tiếng, Triệu Nhiễm Nhiễm trang điểm xinh đẹp, thật xinh đẹp, tinh xảo giống như búp bê đứng lên biểu diễn cho mọi người xem, Triệu Trí Lược không biết tại sao, đột nhiên đôi mắt nóng lên, ba mẹ Triệu chỉ không ngừng gật đầu nói không ra lời, Trương Lam dứt khoát ôm cổ Triệu Nhiễm Nhiễm, "Chị, chị tuyệt đối là cô dâu xinh đẹp nhất xinh đẹp nhất trên thế giới này."

"Có thật không?" Triệu Nhiễm Nhiễm cười, trên mặt là nét trang điểm tinh xảo nhất, tóc búi lên hết, đeo tấm lụa trắng phao không có bất kỳ trang sức gì lên, chỉ có một món đồ trang sức nhỏ bằng kim cương, thật giống như một đóa bách hợp trắng thuần khiết.

"Tuyệt đối tuyệt đối là thật." Trương Lam vỗ ngực bảo đảm, còn kéo Triệu Trí Lược tới đây, "Không tin chị hỏi anh họ, chị không tin em cũng nên tin em trai ruột của chị chứ."

Triệu Nhiễm Nhiễm cứ nhìn Triệu Trí Lược, cho đến mắt ê ẩm, chỉ thấy cậu dịu dàng vươn tay lau khô khóe mắt giúp mình, thấy được mắt cậu đỏ bừng chảy xuống chất lỏng, sau đó ôm cô vào ngực đại biểu vĩnh viễn bao dung, nhỏ giọng nói ở bên tai cô, "Chị, nhất định phải hạnh phúc, chỉ có chị hạnh phúc, em mới hạnh phúc."

Bọn họ vốn là cùng một thể, lệ thuộc vào nhau cùng trưởng thành, hôm nay cô lại men theo một cành cây khác trong cuộc sống, cảm giác bị ném bỏ trống rỗng và thất lạc, không chỉ Triệu Trí Lược có, thật ra thì Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không ít hơn cậu.

"Tốt lắm, hai chị em các con trở nên lụy tình như vậy từ khi nào." Triệu phu nhân xoa khóe mắt cho con gái, kéo qua cẩn thận chu đáo nhìn một lúc lâu, rồi quay đầu lại hỏi chồng, "Em nói, anh xem con gái bảo bối của chúng ta có xinh không?"

Triệu lão gia khó được cười, "Đẹp, con gái của anh sao không đẹp được."

Nụ cười ngàn năm một lần của Triệu lão gia khiến không khí giãn ra, Triệu phu nhân vuốt ve Triệu Nhiễm Nhiễm, "Lúc mới ra đời có 2kg, một cái chớp mắt đã sắp lập gia đình.  Nhiễm Nhiễm, sau khi kết hôn phải sống hòa thuận với Giang Tiềm, không thể tùy hứng, không thể giận dỗi, phải kiên cường, con không chỉ là vợ của người ta, mà còn là một người vợ đồng chí đấy, hiểu không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, Triệu phu nhân lại quay đầu nói với chồng, "Anh cũng nói vài lời với con gái đi."

Triệu lão gia rất nghiêm chỉnh nói, "Điều ba muốn nói mẹ con đã nói rồi, chỉ có, Giang Tiềm về sau sẽ có nhiều lúc không thể tự chủ, có chuyện gì mình không làm được thì hãy về nhà, còn có ba mẹ và em trai lo cho con, con gái gả ra ngoài vẫn là bảo vật, không phải tát nước ra ngoài."

Triệu Nhiễm Nhiễm đi mấy bước đến cạnhb a, ôm lấy hông của ông, hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên cô làm nũng, "Ba, thật ra thì con thương ba nhất."

Mọi người đều cười, Triệu lão gia cứng ngắc vươn ngón tay ngắt hai má con gái, "Được, đi qua nói mấy câu với em trai con đi, trong lòng nó không thoải mái."

Thật ra thì cũng không có gì để nói, nắm tay nhau là có thể đại biểu tất cả tâm trạng rồi. Trần Tuyền nhìn tay của hai chị em này vẫn không buông ra, không nhịn được ghen tỵ trong lòng, "Sao tôi lại không có em trai chứ, anh tôi cứ trông tôi như em bé vậy, chỉ ước gì tôi sớm gả đi, đâu có không nỡ như Triệu Trí Lược chứ."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười, "Chờ cô tìm được người trong lòng để gả thì bảo đảm anh của chị sẽ giống như tôi."

Ánh mắt Trần Tuyền rõ ràng buồn bã, vẻ mặt ngượng ngùng, "Khó khăn đó."

Cửa phòng bị gõ vang thì Trương Lam kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu.  Hiện trường hôn lễ tổ chức ở khách sạn nhà cô dâu ở, nhà chồng trang bị nhiều xe dài cả con đường tới đón, kiểu xe nào cũng nổi tiếng, cậu đẩy Trần Tuyền một cái, "Ai, không biết nội tình, thật đúng là cho rằng chị tôi gả vào nhà giàu đấy, chỉ có bản thân chị ấy. . .  ."

Hai người phụ nữ phúc hắc liếc mắt nhìn nhau, hết cách gật đầu một cái, chỉ có cô nàng ngốc còn chưa có khái niệm gả cho ai.

Lúc này người lớn nhà họ Triệu đã rời đi hết rồi, chỉ còn lại những người trẻ, dù vậy cũng hơn mười người.  Nghe tiếng gõ cửa, cố ý không ai động, Triệu Nhiễm Nhiễm lại nóng nảy, "Sao mấy người không đi mở cửa?"

Trần Tuyền hơi tức giận, "Cậu xem cậu nôn chưa." Sau đó hướng về phía cửa lớn tiếng kêu, "Nào có đạo lý đón cô dâu xinh đẹp của chúng tôi đi dễ dàng thế, Trương Lam em nói có đúng hay không?"

Trương Lam lớn tiếng hòa cùng, "Đúng."

Có lẽ chú rể bên ngoài cũng không kịp đợi, nên tự mình kêu số, "Bao tiền lì xì đã chuẩn bị xong, hai vị em vợ, mau cho anh gặp vợ anh đi."

Triệu Trí Lược phun một ngụm nước ra, mọi người mừng rỡ.

"Không được, không được, chỉ có bao tiền lì xì thì không đủ thành ý."

"Vậy.  . . . Các em còn muốn như thế nào chứ?" Giang Tiềm nóng nảy, níu lấy Tưởng Thị Phi hỏi.  Tưởng Thị Phi khoát khoát tay, anh làm sao biết, lúc nãy vốn là do bọn họ đáp lời, nhưng Giang Tiềm chờ không kịp tự mình đáp, hơn nữa còn trả lời thế.  . . . Anh thật không nhịn được phì cười, mất mặt quá.

Giang Tiềm hô to, "Mau mau mau, các vị em vợ, hít đất, chạy cầu thang hay là đứng tấn, chỉ cần cho anh nhanh chóng đón vợ, có yêu cầu gì cứ việc nói."

Lại một hồi cười ầm lên, Tưởng Thị Phi khổ sở nhắm mắt lại, thật mất thể diện, mất hết cả mặt mũi.

"Những chuyện đó anh đều am hiểu, nên chúng tôi không muốn xem, anh liền thổ lộ sâu sắc với Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi đi, trong sự tuyệt hảo phải mang theo thực tế, trong sự lãng mạn phải có chân thân, trong tình yêu sâu mang theo thành khẩn, phải. .  . . Trước hết những thứ này đi, anh chuẩn bị một chút."

Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không kịp che miệng Trương Lam, nhưng người ta nói xong rồi. Đây không phải gây khó cho người ta sao, Giang Tiềm tốt nghiệp trung học thất bại rất nhiều lần, chữ học được hầu như đều trả lại rồi, làm sao có thể bắt anh ấy viết văn.

"Có lẽ hôm nay chị không thể thuận lợi gả đi."

Triệu Trí Lược gật đầu, vô cùng tán thành lời của cô.

Giang Tiềm bối rối, theo bản năng nhờ Tưởng Thị Phi giúp đỡ, Tưởng Thị Phi lắc đầu như trống lắc, "Đừng hy vọng vào tôi, tôi không hơn anh được bao nhiêu đâu, nếu Đặng Vĩnh Đào ở đây thì tốt, anh ta rất kiêu ngạo về vấn đề này."

Ánh mắt Giang Tiềm sáng lên, vội vàng rút điện thoại ra gọi, vừa nghe vừa gật đầu, dặn dò anh, "Anh nói với Tưởng Thị Phi trước, đừng cúp, chờ tôi một lát." Đặng Vĩnh Đào dĩ nhiên sẽ không cúp, anh rất vui mừng có thể nghe hiện trường.

"Nhiễm Nhiễm, anh.  . . . Cái gì em."

Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, có một chỉ không hiểu hỏi lại, "Anh cái gì nó hở?"

Lúc này Tưởng Thị Phi đưa thẻ ghi chép cho anh, Giang Tiềm vừa nhìn liền sợ hãi rồi, lời này mặc dù ở trong lòng anh, nhưng thật sự là quá buồn nôn, nhưng. .  . . Vẫn phải nhắm mắt đọc tiếp.

Hắng giọng vang lên:

"Khát vọng cả đời anh là giấu kỹ em, sắp đặt thích đáng, giữ tỉ mỉ, không khiến em kinh hoảng, không để em khổ sở, không cho em lưu lạc khắp nơi, không để em không có chỗ dựa, anh biết, anh vẫn biết, em hiểu được lòng anh. . . .  ."

Lời tuy không nhiều lắm, nhưng vừa đọc xong, bên trong cửa lập tức vang lên tiếng khen.

Trương Lam cười trả lời, "Không tệ không tệ, đổi nguyện vọng cứu giúp cô gái thành lời hứa chăm sóc chị tôi cả đời, được rồi, cửa này qua được, nhưng bao tiền lì xì không thể thiếu."

Giang Tiềm quản khỉ gió nguyên sang của lời này là ai, có thể nhận được vợ thì mọi việc tốt đẹp, mau chóng bảo Tưởng Thị Phi nhét bao tiền lì xì vào.  Cánh cửa mở ra, chỉ có một cánh tay duỗi ra huơ huơ, không cẩn thận liền nắm tay Tưởng Thị Phi. Giang Tiềm nhất thời mừng rỡ, "Ai ~~ đây là ai chứ? Sờ tay Tiểu Tưởng chúng ta làm gì?" Tưởng Thị Phi hung ác cho anh một đấm.

Cái tay kia vội vàng buông ra, trong chốc lát lại duỗi ra ngoài nhặt bao tiền lì xì rơi trên đất lên.

Trần Tuyền vừa đỏ mặt chia bao đỏ cho mọi người, vừa hung hăng nói với Triệu Nhiễm Nhiễm, "Giang Tiềm nhà mấy người thật là xấu miệng."

Cửa rốt cuộc được mở ra, Giang Tiềm nhìn liền thấy được Triệu Nhiễm Nhiễm ngồi trong cùng đầu tiên, lúc ấy anh liền sửng sốt, đầu óc trống rỗng.  Không phải chưa từng gặp phụ nữ xinh đẹp, cũng không phải chưa từng thấy cô dâu xinh đẹp, nhưng người ngồi ở trong hôm nay, lại chỉ chân chân chính chính thuộc về anh, Nhiễm Nhiễm của anh tuyệt đối là cô dâu xinh đẹp nhất anh từng gặp, cũng là cô gái duy nhất khiến anh động lòng.

Bước chân không tự chủ liền đi về phía cô, sắp đến lại bị Triệu Trí Lược ngăn lại.  Triệu Trí Lược cũng không nói gì, chỉ đi tới trước mặt Triệu Nhiễm Nhiễm, cúi người xuống, bế cô lên trở lại trước mặt Giang Tiềm, trịnh trọng đặt cô vào trong ngực Giang Tiềm.

"Anh.  . . . rể, em giao chị cho anh." Nói xong, hơi ngại ngùng nghiêng đầu qua, "Không cho phép ức hiếp chị ấy, nếu không gặp một lần đánh một lần."

Giang Tiềm ôn Triệu Nhiễm Nhiễm vào trong ngực thật chặt, "Yên tâm đi, từ nay về sau cậu không phải thiếu một người chị, mà là nhiều hơn một người anh."

Cướp được vợ, Giang Tiềm liền xoay người sải bước đi gấp, một nhóm người phía sau cười chọc chú rễ nóng lòng, anh cũng không để ý. Xuống lầu thận trọng đặt Triệu Nhiễm Nhiễm vào xe hoa rồi mình cũng chui vào.

Phong tục là cô dâu nên xuất giá từ nhà mẹ, ngồi xe hoa đến hiện trường hôn lễ.  Nhà mẹ Triệu Nhiễm Nhiễm ở cách xa, chỉ có thể xuất giá từ khách sạn, Tôn Kính Hồng không sơ sót, cố ý bảo xe hoa lượn quanh thành một vòng rồi trở lại hiện trường hôn lễ.

Giang Tiềm vừa lên xe, lập tức không biết từ chỗ nào lấy ra một ly sữa đậu nành ấm áp, "Chưa ăn cơm phải không, mau uống."

Triệu Nhiễm Nhiễm vừa định uống nhưng nhìn mép ly lại sầu, mắt trông mong nhìn anh. Giang Tiềm vỗ ót một cái, lại nhanh chóng lấy ra một cái ống hút cắm vào, "Giờ uống được rồi, anh cố ý thỉnh giáo kinh nghiệm của Đặng Vĩnh Đào đấy."

Hai tiểu hoa đồng bên cạnh nhìn không chuyển mắt, Giang Tiềm trợn mắt, "Nhìn cái gì vậy, không có phần hai đứa."

Triệu Nhiễm Nhiễm đẩy anh một cái, "Anh ăn chưa?"

"Ăn rồi." Giang Tiềm cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt của cô, "Cả đêm không ngủ, nửa đêm ba giờ thức dậy gọi Tưởng Thị Phi dậy nấu mì cho anh ăn." Nói xong, há miệng lại gần.  Triệu Nhiễm Nhiễm chưa kịp đẩy, hai tiểu hoa đồng bên cạnh đã ‘ ha ha ha ’ bịt mắt vui mừng lên.

"Anh xem anh, trẻ con cũng cười anh đó."

Giang Tiềm cười hé hé, cúi đến cạnh tai cô nhỏ giọng nói, "Vợ, thật là đẹp mắt, cho anh hôn trước một cái chứ sao."

Lúc này cả tài xế lái xe cũng không nhịn được cười.

Xe hoa chậm rãi chạy một vòng cuối cùng quay trở lại, còn chưa có xuống xe, đã nghe được tiếng pháo vang liên tiếp, rất có khí thế.  Cửa xe vừa mở ra, cái ống xịt màu liền phun từ trời xuống, hai người đứng lại, Giang Tiềm phủi sạch đầu cho Triệu Nhiễm Nhiễm, từ từ đi vào khách sạn rồi đứng lại chờ đợi.



Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .